MỤC LỤC

MỤC LỤC.. 1

GIÁO ĐẦU.. 6

XƯNG DANH.. 6

QUÁ TRÌNH CÔNG TÁC.. 6

KHUYẾT ĐIỂM... 7

KẾT LUẬN.. 7

CHA TÔI. 7

CHIỀU BÍCH CÂU.. 13

THUỞ XANH HAI. 14

HOA MƯỜI GIỜ.. 16

GỐC KHẾ.. 17

HÁI HOA.. 18

ANH MUỐN.. 18

CHIỀU BÍCH CÂU.. 19

THUỶ LỢI. 20

SÔNG QUÊ.. 21

QUÁ EM... 22

QUEN… LẠ.. 23

MỚI TUỔI. 24

THU NHÀ EM... 25

BÓNG CHỮ.. 25

VÀO HÈ.. 26

VƯỜN MÀU.. 27

THỦY MẶC.. 27

MƠ NGÀY.. 27

TRUYỆN BỒ CÂU.. 28

NỤ XUÂN.. 28

KÊNH CHỜ.. 29

TỎ TÌNH.. 29

CHIM ỨC LỬA.. 30

QUÊ TẦM XUÂN.. 30

CHÙA HƯƠNG.. 31

CẤM VẬN.. 31

THUỶ THỦ.. 32

ANH Ở LẠI. 32

THUỞ ĐẦU DÒNG.. 33

NHỮNG CÁI HÔN.. 34

PHỐ NÊÔNG.. 35

ÁT CƠ.. 36

TUỔI ĐÈN.. 36

LÃO NÚI. 37

Nhân con ngựa gỗ. 37

Ông cụ Nguồn. 56

MÙI SẦU RIÊNG.. 63

Sáng soi 68

Tình hoa. 69

Nhịu tình. 70

Em đến. 71

Em đi 71

Thư không người nhận. 72

Quan họ. 72

Hát đôi 74

Đệm.. 77

Hà Nội B52. 77

Hoa nghĩa trang. 79

ĐỌC.. 81

Đào Uyên Minh. 82

Liêu Trai 83

Bạch Cư Dị 84

Petrarque. 85

Seferis. 86

René Char. 87

Gọi đò. 88

Nguyễn Du. 89

Nhị tình. 91

Phố xuân. 91

Cá thần tiên. 93

Rằm tháng Bảy. 96

Sao Thương. 96

Chuộc tuổi 97

Ngõ chờ. 98

Cỏ lú. 99

Đầy tuổi 100

Tình điện toán. 102

Mưa chia cơn. 102

Dấu chân. 103

Gương. 104

Tù và. 104

Thanh minh. 105

Thư tình cỏ. 106

Địa đầu XXI. 106

Nặng nợ. 107

Tái bút 108


GIÁO ĐẦU  

 

XƯNG DANH

 

Phó thường dân

            phố nhỏ vô danh

                        vô giai thoại

Thành tích

            mấy trang giấy sờn

                        mấy câu thơ bụi

                                   núi Vô Sơn

 

QUÁ TRÌNH CÔNG TÁC

 

Tôi ghé như thiểu số phụ gia

Vẩy chữ thăng hoa

Thoáng cà cuống chưa đóng lọ

Đừng tìm tôi

            chỗ những ghế ngồi

Hộp thư

            đuôi chớp ngộ đầu ô

 

KHUYẾT ĐIỂM

 

Vườn chôm chôm

            mùa khem thèm thòm trái cấm

Vui mồm lắp lẫn

            nhiều kinh kệ không quen

                 Amen

 

KẾT LUẬN

 

Đời tốc hành

            một ga xanh sót lại

Một góc tuổi mải tàu

            thơ dại mãi

Tìm nhà quên mất số lớn khôn

 

 

CHA TÔI

 

Đất quê cha tôi

            đất quê Đề Thám

Rừng rậm sông sâu

Con gái cũng theo đòi nghề võ

 

Ngày nhỏ

            cha tôi dẫn đầu

                                   lũ trẻ chăn trâu

Phất ngọn cờ lau

Vào rừng Na Lương đánh trận

Mơ làm Đề Thám

 

Lớn lên

            cha tôi đi dạy học

Gối đầu lên cuốn Chiêu hồn nước

Khóc Phan Chu Trinh

Như khóc người nhà mình

Ôm mộng bôn ba hải ngoại

Lênh đênh khói một con tàu

Sớm tối

            ngâm nga mấy vần cảm khái

Đánh nhau với Tây

 

Bỏ việc

            lang thang

                        vào Nam

                                   ra Bắc

Cắt tóc đi tu

            nhưng quá nặng nghiệp đời

 

Gần hai mươi năm trời

Tôi vẫn nhớ lời cha tôi cháy bỏng

Dạy tôi

            làm thơ

                        ước mơ

                                   hy vọng

Những câu Kiều say sưa

                                   đưa cuộc đời bay bổng

Tiếng võng

            trưa hè mênh mông

“Phong trần mài một lưỡi gươm

Những phường giá áo túi cơm sá gì”

Nhưng công việc làm ăn mỗi ngày mỗi khó

Cuộc đời chợ đen chợ đỏ

Thù hằn con người

 

“Muốn sống thanh cao

                                   đi lên trời mà ở

Mày đã quyết kiêu căng

Níu lấy cái lương tâm gàn dở

Dám

      không tồi như chúng tao

Suốt đời mày sẽ khổ”.

 

Quan lại trù cha tôi

                        cứng đầu cứng cổ

Người “An Nam” dám đánh “ông Tây”

Mẹ ỉ eo dằn vặt suốt ngày

Chửi mèo, mắng chó

“Cũng là chồng là con

Chồng người ta khôn ngoan

Được lòng ông tuần ông phủ

Mang tiền về nuôi vợ”.

 

Bát đĩa xô nhau vỡ

Cha tôi nằm thở dài

Anh em tôi bỏ cơm

Hai đứa dắt nhau ra đường tha thẩn

Trời mùa thu trăng sáng

Sao nở như hoa

Không biết Ngưu Lang trên kia

Có bao giờ cãi nhau cùng Chức Nữ

 

Rồi cha tôi

              lui tới nhà quan tuần, quan phủ

Lúc về

            gặp tôi 

                        đỏ mặt

                                    quay đi

 

Một hôm

            tôi thấy chữ R.O.

                                   treo ngoài cửa

Cha tôi không dạy tôi làm thơ nữa

Người còn bận đếm tiền

                                   ghi sổ

Thỉnh thoảng nhớ những ngày oanh liệt cũ

Một mình uống rượu say

Ngâm mấy câu Kiều

                                ôm mặt khóc

Tỉnh dậy

            lại loay hoay

                                   ghi sổ

                                               đểm tiền

Hai vai nhô lên

Đầu lún xuống

Như không mang nổi cuộc đời

Bóng in trên tường vôi

                                   im lặng

Ngọn đèn leo leo ánh sáng

Bóng với người

                        như nhau

Mùi ẩm mốc tiếng mọt kêu cọt kẹt

Ở chân bàn

                hay ở cha tôi?

 

Cuộc sống hàng ngày

                        nhỏ nhen

                        tàn bạo

Rác rưởi gia đình

                        miếng cơm

                        manh áo

Tàn phá con người.

Những mơ ước thời xưa

                                   như con chim gãy cánh

Rũ đầu chết ngạt trong bùn

Năm tháng mài mòn

                        bao nhiêu khát vọng.

 

Cha đã dạy con một bài học lớn

Đau thương

                    kiên quyết làm người

                                                           7-56

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

CHIỀU BÍCH CÂU

 

 

 

 

 

Làm cách nào có thơ hay?

Hỏi vậy khác gì hỏi làm cách nào gặp

tiên tại phường Bích Câu?

Mọi câu thơ hay đều kỳ ngộ.

Hẳn phải siêng năng, có lòng thành

và nhất là biết chờ

người đẹp vỏ chữ bước ra

giờ các con phe đi ngủ.

 

 

 

THUỞ XANH HAI

 

Không ai chọn đất mình sinh đẻ

Như không ai chọn mẹ chọn cha

 

Tôi trở về nơi tôi tuổi nhỏ

Một tỉnh thượng du bụi đỏ

Bến Âu Lâu sông Hồng

Nhận ra tôi

            chỉ gốc cây gạo cụt

Tạm ứng nửa trời hoa trước đón nhau

 

Một em gái nhìn tôi bỡ ngỡ

Ngày nào anh còn mua kẹo em ăn

Dung dăng dắt tay em ngoài phố

Mới hơn mười năm trời

Em xa lạ gọi tôi bằng bác

Vầng trán lạnh dăm nếp đau ngơ ngác

Hỏi thầm đôi sợi tóc vô tình

                                           sớm bạc vì đâu

Có đủ giải sông Ngân

Cắt chúng ta bờ hai thế hệ

 

Em bỗng cười như nắc nẻ

“Em nhận ra anh rồi

Sao anh mau… trẻ thế”.

Và thoăn thoắt xuân vút cao đà nắng

Em giơ tay rất quân sự chào tôi

Ai đánh rớt những cánh hôn hồng cỏ dại

Hoa mười giờ

                        môi con gái chín cây

 

Em dắt tay tôi đi chơi

Giữa vườn sao nở sáng

Như tuổi em chưa mười tám

Như ngày nào dĩ vãng

Sống lại dần từng phút quê xưa

Có phải em nhận ra tôi

                                   tôi nhận ra thơ nhỏ

Thuở xanh hai

                        mình lại ra đời

 

HOA MƯỜI GIỜ

 

Em hái hoa mười giờ

Hoa thì em mười bảy

Tim tìm em chả thấy

Hoa chỉ hoa mười giờ

 

Anh trồng hoa mười giờ

Hoa mở vườn em hái

Mắt đuôi chớp xuân về

Hoa chạy hường lên má

 

Hoa em đền hoa má

Thơm má hoa mười giờ

Mưa rửa đền
Hoa tuổi trắng lau quên.

1965

 

GỐC KHẾ

Khi gió mùa anh đi

Sang sông tìm nắng khác

 

Để mẹ già tóc bạc

Lưng còng trên gậy tre

Để người yêu ngơ ngác

Gốc khế xanh đầu hè

 

Ba năm anh không về

 

Mẹ già anh ngơ ngác

Lưng còng đau gậy tre

Người yêu anh đốm bạc

Tóc khế xanh đầu hè

 

Ba năm anh không về

Ba năm rồi ba năm

 

Mẹ anh thành nấm đất

Người yêu anh cũng đi

Gốc nửa ngày khế chát

Sót bóng hoa mơ chờ.

 

HÁI HOA


Anh rừng anh hái hoa

Hoa lúm hoa bông thắm

Hoa bông môi thật hồng

 

Em đùa em lấy chồng

Hoa cho bông chết đắng

 

Anh lòng anh hái hoa

Hoa hái hoa bông thắm

Hoa bông hoa rỏ hồng

Hoa hồng bông hồng bông

 

 

ANH MUỐN

 

Anh muốn làm bông hoa

Đầu xuân cài cỏ mộ

Thơm em đôi nỗi hường

Khuây hương đừng khóc nữa

 

Anh muốn làm con chim

Xập xanh xoè cửa ngó

Líu lô em quái chiều

Má đèn xoe sáng ngõ

 

Anh muốn gối trăng em

Một tình như duyên lạ

Nhé yêu anh bây giờ

Quên đi anh ngày cũ

 

 

 

CHIỀU BÍCH CÂU

 

Cột đèn rớm điện

Là chiều Bích Câu

Rằng tiên giáng trần
Rằng ta gặp nhau

 

Lạnh giờ em đâu

Khói lay mái chùa

Mà ngỡ tên em

Mờ ơ đá vỡ

 

Ba hồi ngân chuông

 

Có nhớ có thương

Thì ròng tóc xuống

Mây trắng ngàn năm

Ơi em cổ tích

 

Mùi mưa xưa

            lòng chưa tạnh

                        phố nhau đầu

 

THUỶ LỢI

 

Em vỗ lòng anh

Một dòng nghĩa nặng

Đất xưa cỏ đắng

Heo may trắng đồng

 

Nay mùa đông lúa

Ngô bồng bông con

Nay đàn chữ lội

Lá ô xoè đường

Nay hoa đơm lối

Bướm về văn công

 

Một đàn ngày trắng phau phau

Bì bạch bờ xoan nước mát

 

Mộng hoa dâu lum lúm má sông đào

 

SÔNG QUÊ


Bầy em én

tin xuân

tròn mẩy áo

Hội kênh đầy

chân trắng ngấn sông quê

Nắng mười tám

má bờ đê con gái

Cây ải cây ai

gió sải

tóc buông thề

 

Ông lão trạm bơm

miệng o tròn

ria chóp nón

Ô trời

lòng cổ thụ bỗng tình tang

 

Máy kéo gặm xứ đồng tơ ơ cỏ

Nghé sắt buồn lưng sáo đá xon xon

 

QUÁ EM

 

Có phải vì quá em

Đứng ngồi

anh vẫn em đôi mặt

Đứng ngồi

anh vẫn bặt em xa

 

Từng thớ thịt

Anh sống em trọn hẹn

Chỉ bóng anh

ò e

xe Văn Điển

một mình

 

Anh vẫn hôm em

Phố đời đông động

Cửa đèn

môi men má nắng

Trời mênh chim

Tu huýt yêu

 

QUEN… LẠ

 

Em đứng đỉnh ban ngày

Áo buồm cong nét nắng

Em đứng chéo vòm đêm

Tóc vườn xanh góc mộng

 

Phố cũ ồ lên đèn

Cả chữ buồn cũng vui

 

Xuân mỗi lần mỗi quen

Xuân lần xuân mỗi lạ

Tóc hoa đèn

tim lần giở trang em

 

MỚI TUỔI

 

Ai xui em đẹp em xinh

Ba lần con thiến gáy

Mùa xuân phăn phăn lòng đường

Em vừa mới tuổi

Tà áo bay sao phố bổi hổi trời

Bâng khuâng thời gian

 

Chữ khép lối đồi chim non câu ngủ

Trang tầm xuân

cau chưa mở nụ ngà

Bến cửa ngực đèn lòng ga trăng nổi

Ngõ trắng bời bời mây nổi

U ú thiên hà

tàu nhả khói

ngã ba

 

THU NHÀ EM

 

Anh đến mùa thu nhà em

Nắng cúc lăm răm vũng nhỏ

Mà cho đấy rửa lông mày

Nông nỗi heo may từ đó

 

Mưa đêm tuổi nổi ao đầy

Đồi cốm đường thon ngõ cỏ

Bướm lượn bay hoa ngày

Tin phấn vàng hay thuở gió

 

Tóc hong mùi ca dao

Thu rất em

và xanh rất cao

 

BÓNG CHỮ

 

Chia xa rồi anh mới thấy em

Như một thời thơ thiếu nhỏ

Em về trắng đầy cong khung nhớ

Mưa mấy mùa

mây mấy độ thu

Vườn thức một mùi hoa đi vắng

Em vẫn đây mà em ở đâu
Chiều Âu Lâu

bóng chữ động chân cầu

 

VÀO HÈ

 

Sớm hạ búp sen đôi gió

Sóng đòng buồm nhấp nhô thơm

Tóc liễu trường tân thơ cổ

Trời xanh côban rất Đường

 

Anh đời bến nước tên em mát

Đội mắt em qua mấy nắng rồ

            Ơi em rất ô

            Ơi em rất hồ

Trắng vỗ ồ hô trúc bạch

Bước động ngày thon róc rách

 

VƯỜN MÀU

 

Tuổi dậy pastel phố lụa

Tranh Gôganh chiều thổ cẩm phơi đào

Đường nắng cánh sen đèn hội má

Vườn màu hoa con gái

bướm phù dâu

 

THỦY MẶC

 

Mây may thu mắt thuỷ mặc hồ

Nét thảo biếc đậm mày quá khứ

Nắng nhạt bước thon hè tình sử

Jin xổ dài

khăn chấm đỏ

bụi mưa

 

MƠ NGÀY

 

Một thoáng nắng hồ mưa ảo phố

Mini hồng mây rằn lửa khăn bay

Tàu điện đỏ đáy hồ chuông tuổi nhỏ

Ngã tư may

đường truyện cổ mơ ngày…

 

TRUYỆN BỒ CÂU

 

Nước rửa lông mày

anh tưới tâm cây

Vùng lửa hạn

mắt lá ngày răm mát

Mãng cầu

chim huyền thoại

truyện bồ câu

 

NỤ XUÂN

 

Nụ xuân chớp đông

hoa xuân chợp hồng

Chũm cau tứ thì chúm chím

Ú ớ mơ ngần

một giấc chim xuân

 

Chiều bóng mây

hay mắt em rợp tím

Hè thon cong thân nắng cựa mình

Gió ngỏ tình

xanh nín lộc

giả làm thinh

 

KÊNH CHỜ


Từ Bích Câu em biền biệt tin về

Thu mở mùa chim mây vỡ tổ

Mái thấp cao

chiều ngổn ngang tần số

Đầu ăng- ten

trời quê ngoại kênh chờ

 

 

TỎ TÌNH

 

Lòng mới ngỏ yêu

tim ngọng nói

Lời tỏ tình chưa sáng sõi bình minh

Âm lạ phố ồn

oanh bỏ đợi

Liễu đầu cành

độc thoại đoạn trường xanh

Em trung tâm nào

            Ngữ ngoại tim anh

 

CHIM ỨC LỬA

 

            Rouge gorge! Rouge gorge!

             Dân ca Pháp

 

Em vụt đến như mảnh tinh cầu vỡ

Ơi con chim ức lửa môi đòng

Thả đỏ đốt xứ đồng không anh nhớ

Một thoáng đào

nhen mấy độ hồng

Sương khói Bích Câu chiều

ai có giáng

 

QUÊ TẦM XUÂN

 

Em như tấm bản đồ thân chữ nổi

Dắt anh lần mò nguyên quán tầm xuân

Thời gian mù bạc đầu lau ăn lối

Đảo vô tâm

neo buột nhớ

mưa dầm

 

CHÙA HƯƠNG

 

            Thỏ thẻ rừng mai chim cúng trái

                        Chu Mạnh Trinh

 

Chân đưa xanh tháp én bước lạc nhà

Bờ cầu u ơ nắng đỏ

Nước ngực triều dâng con nhớ

Phấn vàng chim thỏ thẻ                       

mơ non

Bến nụ hoa tròn môi đợi nói

Suối Giải Oan mưa ngần

Mâm oản trái rằm xuân cúng Phật

Lòng trần thơm mãi lộc chùa Hương

 

CẤM VẬN

 

Tại chiếc bài thơ em đội đầu

Cong cánh mi rừng chim vướng sớm

Vòm sơn ca lồng nắng vẫn cài then

 

Tại bến nụ đòng em khép mọng

Kênh hoa sen

mùa cấm vận

môi đèn

 

THUỶ THỦ

 

Làm thủy thủ tầm duyên vùng biếc

Lòng mầy mò ngọc lặn kênh xanh

Địa trung hải sóng mày thu mải miết

Ngại mi rào ngăn lối cảng long lanh.

 

ANH Ở LẠI

 

Nắng rũ áo mộng đò neo bến nhổ

Lá bỏ cành trời rứt én xanh lìa cây

Chiều ngậm mãi một nỗi chim rời tổ

Ga Vọng         

                        thu khuya ai xổ một hồi còi

 

Anh ở lại phố nghèo

                        xuân biết má hồng xiêm em ngọt

Quả môi thơm đầu mùa

Vườn ổi hương

                        chim thương thường đến ăn hạt nhớ

 

Mái à ơi mưa nguồn

Mi khép góc phùn đông

B52 Cống Trắng

 

Anh ở lại phố già em lặn lội

Như câu thơ bách niên

                                   duyên vẫn thì chín tới

Mỗi năm tình hoa mởi nghĩa gọi xuân

 

Chữ em thôi

                        một đời           

                                   chưa đi trọn hành trình.

 

THUỞ  ĐẦU DÒNG

 

Anh dắt em đến cửa tình yêu

Mùa nhỏ xưa

Mẹ dắt đến trường

Bài học vỡ lòng tuổi chớm

 

Trang vắng mưa đêm về sớm

Heo may rải đồng giấy non

Anh vực tay em

Be bé nét đòng

Ai có biết lòng mẫu tự?

 

Khuôn trắng

                        chờ xem mặt chữ

Gió se se hoa trinh nữ thẹn thùng

Thuở đầu dòng

                        đầu nhớ

                        đầu trông.

 

NHỮNG CÁI HÔN

 

Những cái hôn gửi đi

Nỗi đỏ chiều hoang di thực

Bến đục sương lau còi tàu

 

Những cái hôn gửi đi

Trun trút gió sang sông

Sếu gọi đò ngang nước đổ

Dải yếm đào gẫy cầu

 

Những cái hôn gửi đi

Biền biệt phù sa

Đất hẹn má mùa nắng lạ

Vườn đồi

                ai nhặt lá ô môi

 

PHỐ NÊÔNG

 

Lấp ló

            đèn xanh tuổi nụ

Giò thuỷ ngân trổ ngần

Boong phố nổi chòm nê-ông lạ

Hồ chành

                mi thổi viễn dương xanh

 

Chiều thả bóng những con tàu giấy

Em vườn hoa đảo tím chân chim

 

ÁT CƠ

 

Anh tìm về địa chỉ tuổi thơ

Nhà số lẻ

            phố trò chơi bỏ dở

Mộng anh hường

                        tim môi em bói đỏ

Giàn trầu già

                        khua

                                   những át cơ rơi…

 

TUỔI ĐÈN

 

Đời ngắn

Đêm dài

Mộng khẩn

Gió ăng ten

Phố mấy tuổi đèn

 


 

LÃO NÚI

(trích)


Róc rách con nước tuổi xa
Rừng cầm giữ một kỳ trận chữ


Nhân con ngựa gỗ


Tôi không ác cảm thơ “mới” năm 1930. Tôi từng đã có thời say mê các nhà thơ “mới” và hành bút dưới bóng của họ.

Nhưng tôi không muốn tiếp tục. Thành tựu của họ đòi hỏi ta phải thử những thành tựu khác.
Thơ “mới” năm 1930 chịu ảnh hưởng nặng chủ nghĩa lãng mạn Pháp thế kỷ XIX. Nó chưa ra khỏi quỹ đạo mà các nhà thi pháp học gọi là định lý Đalămbe: “Chỉ có thể coi là ưu trong thơ cái được đánh giá là tối ưu trong văn xuôi!”

Thơ không phải văn xuôi được nâng cấp, mông má tại một mỹ viện. Văn xuôi chủ yếu dựa vào “ý tại ngôn tại”.

Thơ khác hẳn, dựa vào “ý tại ngôn ngoại”.

Đã “ý tại ngôn ngoại” tất nhiên, phải cô đúc, đa nghĩa.

Đa nghĩa vì câu thơ mang nặng lịch sử chữ, hoạt động ở nhiều tầng văn hóa, cả trong ý thức lẫn vô thức người viết. Nhà thơ ít nhiều ngoại cảm chữ.

Có người hỏi Malacmê:

“Ông định nói gì trong bài thơ?”

“Nếu biết định nói gì thì nói, việc gì phải viết thơ.”

Lại hỏi:

“Sao tôi nhiều ý hay mà làm thơ lại không hay?”

“Người ta làm thơ không phải bằng ý mà bằng chữ.”

Nhà thơ làm chữ chủ yếu không phải ở nghĩa “tiêu dùng” nghĩa tự vị của nó mà ở diện mạo, âm lượng, độ vang vọng, sức gợi cảm của chữ trong tương quan hữu cơ với câu thơ bài thơ.

Nói như Valêri, chữ trong thơ và văn xuôi tuy giống nhau về hình thức nhưng khác nhau về giá trị (hóa trị có lẽ đúng hơn).

Người đọc thời trước là một người đọc tương đối thụ động tìm lý giải một ý đã có sẵn.

Người đọc thời nay là một người đọc tích cực cùng tham dự phát nghĩa với nhà thơ.

 Người đọc phần nào đồng tác giả với người viết.

Ông phó cả ngựa có thể là một nhà thơ không tự biết. Nhưng con ngựa của ông họ hàng với những con chữ, nó sinh sôi nảy nở bất tận với trời đất.

Bậc phó cả

dễ ít nhiều

Tạo hóa

Cùng cánh thợ


Đây là một loài ngựa gỗ đặc biệt, loài ngựa công nghệ sinh học đời mới. Người nghệ sĩ già đã cấy vào đó gien của số phận.

Ngựa lên mấy
mà nghìn tuổi cây
và một tiểu sử người

Và câu chuyện về Ông phó cả ngựa biết đâu chẳng là một ngụ ngôn về thi pháp, về truyền thống, đổi mới.

Đại sư Cổ Đức nói: “Khi ta trỏ mặt trăng, nhiều người mải nhìn ngón tay mà quên mất mặt trăng”.

Bạn đọc trước khi bước vào bài thơ xin tạm để lại cách đọc tuyến tính thuần duy lý ở ngưỡng cửa như người khách bỏ giày trước khi vào một trà thất Nhật Bản.

Bạn hãy thử để những hình ảnh những con chữ trong câu thơ dắt dẫn trên con đường tâm thức ra khỏi lối đi ngữ nghĩa “tiêu dùng” một chiều quen thuộc hàng ngày.

 

 



Ông phó cả ngựa...



Khúc sung già cong chỏng rệ rừng
Mưa xả gân già dốc dựng

Cháu đồng chiêm lững chững
tuổi ngàn
quà đàn tuấn mã
Khúc gỗ như sinh ra để ngựa...

Cảm thông số phận cây cỏ
hay ông già tồn chất gỗ
Thiên hạ danh xưng phó mộc

 

*



Bậc phó cả
dễ ít nhiều
tạo hóa
Cùng cánh thợ
Kỹ thuật già

mộng trẻ


sòn sòn loại lạ đuôi rồng mặt hổ
bờm bờm sư tử
sơn lông thì hươu sao
Rất mực tung hoành Xích thố
mà lù đù gỗ

Ngựa số
và không số
cổ ba ngấn
năm sáu
tiếp theo
Và cứ...

Lỗi mùa xuân rủ rê lớn
Con cu gù xanh
hay cao số ngựa cây còn
sự mọc

Lũ vật lớn bốc
Một đàn lốc nhốc
guốc khua cốc cốc
sơn bốn chân thò mộc
lộc ngộc
ngựa quần cộc

Ơi cái dậy thì của gỗ!
Một tay thang ghếch đầu quên
cửa mở
thông đồng trời
đập
vẫn cánh viễn du

*



Kiểm mất hôm sau một ngựa

*



Lẳng lặng ông già thang chỗ khác

*



Có phải đời ngựa rồi
cây vẫn nỗi niềm
hoàng hôn tha thiết xanh
dăm vì sao đổi ngôi

E đường vân tâm cây
khi không phải thớ gỗ
biết đâu chẳng những ghi âm con trống
ơi tình
sớm ấp xuân nào
cứ ai...
Cô trẻ thư người yêu tối qua
sớm khăng khăng ngựa chim hát
Hỏi ông già
ông già mải đâu
Chừng ông cũng đương chim hát
một ngày rất dĩ vãng

Ngựa lên mấy,
mà nghìn tuổi cây
và một tiểu sử người

Ông già từng đâu
loại lạ

đời đường trường


Thì long
Thì ly
Thì sư
Thì hổ
Thì hươu
Thì anh cán bộ bảo tàng một hai
Thời ma-mút ngựa xếp hạng
văn minh Xahara
Nghé nghiêng cô trẻ tay bỗng vỗ
Giống cụ phó

Ông già tủm tỉm
Ngựa là tinh tôi

Cụ phó sinh năm Bính Ngọ
Hai bên lại có tin tìm hiểu
Bà kể chuyện dân gian
mọc mộng
bằng tuổi nước

Khốp khốp
Cái con ngựa ô

Cũng có thể ông Q. thợ trời
dăm ba chi tiết sửa đổi
ngày Chúa nhật...

Ông quyền trưởng ban cải tiến nông cụ
Hợp tác Rừng
Hay ông già bất giác
sự ngựa
ga Kỳ Lừa nào

Có người bảo
cụ biết mã ngựa

Phép dưỡng gỗ đời nhận ra
mấy ai ...

*



Nhất thanh thản vẫn là món trẻ
phốc tốc luôn mình ngựa
giật cương

Nhong nhong cắt cỏ Bồ đề
Xứ xứ đồng chiêm nước bạc
đại lộ rừng chưa kịp tên
Cột cây số mơ ông
lại cột kilômơ (viết tắt km) cháu

Đường bụi trang lịch cũ
ếp ếp
đàn Thời gian...

 

 

 

 




Ông cụ chăn dê

Ông cụ mịt mù dê phía núi
Rít rít làng và khói xóm lưng

Mặt con chim hót
Thuở ông già nhập núi

gió cửa rừng vơi lạnh


Ơi! Cái hơi người

Lũng vắng
Ba lần thuốc ông châm
Mảnh tinh lạc trời
Có quẹt đúng tẩu ông già gỗ sâng
mồi thuốc Mán bỗng rực
Ông rít hơi dài
Đàn dê bỏm bẻm trăng
Mấy lũn cũn dê con
Chân tân tất trắng
vểnh râu thang gọi
Be he ông
Ông vuốt râu cháu nhỏ
đứa ông đón tay hạt muối
Bầy chiên lành cỏ mộng
luân mùa đất hẹn
Chăn đàn râu nắng

Ông là ông cụ chăn dê
Lòng những nơi mầm

Ông cải cỏ nương Voi
Cửa núi mình tơ tơ đẹp
Tỉa ngọn rừng non xòe lá tán
Miệng nõn nà dê
Đàn dê ông nuôi Hợp tác
nhân như rừng…

Anh kế bổ túc về
Biết phép tam suất
Đếm đi đếm lại
Một con dê trắng... hai con trắng dê
ba con dê trắng...
Dê hằng hà nghìn lẻ vỗ bạch đêm
Ơ những con A con B con C [1]
con Dê
bản trang trang trắng thảo thơm
ông rén bước nhẹ
Mùa chẳng là xuân
Đất dậy men
Trời ghẹ xanh
Yếm trúc mẩy măng đôi núm sừng bò
Mót xoan
Gốc lim mười năm sét đánh
Ngó ngoáy chồi tơ trái đào
gọi là tí xuân
Con đông thử
đất lòng nửa năm tu ngủ
hé him mắt
ngáp cái xuân khởi động...
Bụng mầm xoan ba tháng
Rừng động xanh
Ai đừng được xuân
Mấy dê non buồn sừng húc gió
cẫng lên cỡn lên
Be he xuân

Ông bắt quả tang cây bạch đàn

Nồi cơm phì

phưỡn bụng khì


Anh kế thì say ông già đong lẫn
thì ông già khà khà
“Mùa xuân... mùa xuân

gạo nở”


Ngày lún phún nắng
Gió xông nhà đỏ hoa hí hởn
màu phong bao

Anh kế lên cây “xi-mi-li”
đánh mới nước lần đôi xăng đá
Ông cháu ta xuất hành hướng nào
Ria vân vê đăm chiêu ông cụ
một câu khai bút
gầm sàn con hoa mơ bỗng


Đét đùi ông cụ nét hơ hớ
một sự sinh
tay ha hả phía mọc trời
“Hướng cục tác”
Ơ hỡi ngực son
phập phồng non nõn xuân
Con mái đuôi xòe ngơ ngỡ
Chiều bạn chân đàn núi

gặm xanh đồng sao


Ông ngồi... thời gian
Trán bồi nếp địa tầng
Đêm vô cùng ông hàn huyên gì
Mải trời
Chiếc tẩu Mán khẽ rung
Có phải cần vô tuyến điện
Tút tít bên kia lúc lại bíp bíp về
Như tiếng chim bìm bịp đôi khuya
Ông hắt hơi thông ba lần
Chân ông con cún mực dương không động
leo lét ánh mắt sao ơi là xa
Nó anh em gì chó đăm chiêu Kim tự tháp
Năm trầm ngâm cát
nung nấu mơ mầm đá
Ông biết chờ…

*



Giang cánh cửa trời xanh ông

“Chào bác”


Tức có hồi âm

“Chà... ào b... aác”
Trịnh trọng ông ngả mũ
Anh kế chợt à
Hai người chào ngôi thứ ba
Bông hoa mười giờ ai hẹn hò
Có người gọi hoa đồng hồ
Ông nghiêng bình toong nhựa Hàm Rồng
khà thôi nước luộc
tóc vòm lơ đãng trắng
Gối đầu tay hoa chờ
Ô sợi tóc tiên nào cù râu
Từng duyên nợ loài chim hiếm
Thời đồng đá đâu bay biển cạn
Tay hơi ai một chiếc lông đuôi
Nhịp nửa cầu vồng
ngã tư áo giải nàng công chúa

Be he Be he


Từng tiếng đơn thanh gió
Người khách du thấp thỏm chân trời
Nương sắn chiều nhớ lứa
Con gà rừng gáy gọi

Ông lim dim
nghe im cựa máy mùa

Sớm nay nhìn gì
Đỉnh núi ông đứng
Ông đứng nhìn gì
Bảy mươi năm làm người
hòn đá trôi xuôi
Con mương nay mừng thuận ngược
Dâu chiêm rể mùa
Hai họ lúa đi tơi tới
Ai thống kê bản Phượng hoàng xanh đèo đôi
Vườn đồng bào xen như vui vườn trẻ
Trạm thủy điện nhỏ đầy tuổi tôi bật đèn
Cây me mũ thóp đỏ đầu nhà sinh

Ông đứng cả giờ
Ông vẫn đứng.

*



Dân bản xì xào
Như đỉnh núi ít lâu nay nhô cao
Các cụ rằng
Sách chép Âm Dương vận hành
Trăm linh xuân
lần đá đẻ
điềm Đại Mùa

Chòm núi hình sương sớm ông cụ chăn dê
Người ta gọi chòm núi

Ông cụ Chăn Dê

Ông cụ Nguồn

Ông cụ quê ở đâu
Tên gì
Quen miệng... ông cụ Nguồn

Dắt ông cháu tiểu lích chích trái đồng
Khăn gói mấy lần cổ tích

Ông già mù
Chuyện rằng...
người lại chi tiết
chi tiết nào cũng đẹp
cũng mùi
chính bâng khuâng ông cụ
hơn một lần xuýt xoa
không đúng thế là không đúng
Hai ông cháu tung tăng huyền thoại
trường kỳ hỏi nước
tìm nguồn

Mây trắng đồng dao đưa cụ xã Việt Hà
Đất đậu
xưa đàn cò lả
Mùa hoa nắng
Ban quản trị khách đãi trà bạch trúc
tuyết một lừng tiếng rừng

Cụ nhấp ngụm
Nhăn mặt
Trà thanh... nước tạp
Phủi quần ra hiệu cháu
không đoái hoài chiếu rượu lủi
món giả hùm
khói mâm đồng Lạc Việt
phập phồng một vị riềng quê
Đám trẻ rất sự mê
níu áo người đi
hai ba
mạch đòi thứ thiệt

Ông cụ khà khà râu
đứng bắt tay từng mộng trẻ
giọng bỗng trầm
“Các cháu đừng buông tuồng nước”

Trong thanh trắng
Ông nhìn phía bên kia vật
Tay lần mạch đất
như người lần mạch chữ
vượt biên thùy cõi biết

Nguồn nơi đàng trong

Và khác người thuận trũng
mà giếng
Ông ngược cao
Rẻo mùa xuân én hẹn
cánh mơ đầu trắng
Lúc lại dừng bước
Tay áp ngực
trầm ngâm
tiếng nước tâm sự đáy
Người thâm canh sống

Mắt ông
bỗng sóng sánh
như vì sao tắt ngàn năm
tấc lòng giờ mới thông tin sáng

Ông cắm giếng
Cồn đất múp
Sừng gái mười bảy
Đào lút hai vầu cột cờ

Anh kỹ thuật đo
vừa loa
mười chín... tám

Thì reo
Rồi ùng ục
Rễ nước đại thụ
từ sơ địa
mịt mù dã sử
phun sáng ngần
Đêm pháo hoa mừng tuổi nước

Một ngôi sao mới lớn
mải gương mơ kỳ thi hoa hậu
vô ý lăn tùm giếng
Đường Ngân hà giọt giọt
niềm trần
lấp lánh

Non một chiêm bao
Giếng cắn chỉ hai mươi thước nước
gầu xuân
em múc mắt giăng thề

Một chị mẹ
Gái một con
Thon nở phì nhiêu
Mẫu tự suối
Vú mầm
Tia ngó cần
Tăm
lòng giếng động

Bát nước tuổi đầu
tâm phau
khối bạch

Những năm đất hạn
Nước xót rỉ máu

Con trai con gái đổ xô giếng Cụ
(còn tên giếng Sữa)
Kín nước
kìn kìn như hội Nhảy

Rồi nhiều năm
Vùng Rừng không thấy cụ xuất hiện
Chừng ông cụ về Nguồn.

1970

 


[1]Đọc là A, Bê, Xê

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

MÙI SẦU RIÊNG

 

 

 

 



Thánh Thán chắp tay vái ba vái, uống cạn một chén rượu, còn một chén đổ xuống phía bên kia bức tranh...

 

 

 

 

 

 

 

 



HAI CÂU

Mimôza

Nắng tạnh heo mày hoa lạnh
Mimôza chiều khép cánh mi môi xa

Vũ ẻn

Bãi nổi sông thon chiều vỗ én
Đồi mềm mây lưu thủy mắt thuyền quên

Xôlô

Tiếng xắc xô cong đoạn tình mưa lụt
Để xôlô buồn khúc ruột xelô

 

 



Bống bống

Đừng bống bống giếng tuổi thơ trăng rõi
E lỗi thề xưa chết đuối bỗng hiện về

Tương tư

Vỏ ốc u u gọi mê miền cát ngủ
Trách người tên trùng âm gió tương tư

Áo trắng

Áo trắng bước bồng bềnh mây trắng
Trời sáng ngần thân phố khỏa xuân

Tuổi chín

Ngực dự hương đêm thơm mùi tuổi chín
Mắt lá tre đằng ngâm mộng ba giăng

Vải Thanh Hà

Tàu ú còi tu hú kêu vườn đỏ
Tuổi vào ga mùa ủ lửa má vừa

Tóc phố

Chấp chới đèn lên tóc phố
Gáy nêông chiều lả liễu lam bay

Mộng cũ

Tình đổi tiền quầy tim xưa đóng cửa
Mộng cũ dăm đồng Âm phủ gió xua

Trêu ngươi

Mi liễu buông mành
Ngươi cứ trêu xanh

Mắt bão

Mắt chuyển làn mày cau mi chớp giật
Tim đài xanh bão thổi cấp mười hai

Phá rừng

Mộng đầu nguồn nương xuân tình phá rẫy
Rừng trần trơ manh huyền thoại che thân

PAM [1]

Vùng trụi tóc xoe tròn tán lá
Đường tít mày xanh lục hóa đồi


Tấm chữ

Anh rình trắng nghìn trăng nghiêng ngõ mộng
Bước thị thơm chân chữ động em về

Xin

Một chữ xanh nghĩa nhà chưa thuần hóa
Một góc tim hoang tình cả đại ngàn

Chi chành

Chi chi chành chành
Chữ đanh thổi lửa
Cấp kế đi tìm
Ta vẫn đi tìm
Ta đi mỏi chân

 

Em ơi cho anh
Mượn con ngựa gỗ

Gió ú đầu ga
Mưa òa thiên hà
Bóng chim sơn tiêu
Chiếc lông ráng chiều
Ta ra biển cạn
Ta vào biển Đông
9 gác Lãn Ông
Lòng xanh xuân chờ
Gió mùa xổ cửa
Tim đèn rong khuya

Mai sau ta chết
Ai đó đừng quên
Đưa ta dăm đồng
Để ta ăn đường
Để ta sang sông
Để ta đi tìm

Chi chi ... chành chành

 

 

 

 

 



Sáng soi

Anh mang tình em đi
Qua những đèo lẻ nắng
Những sông trưa không đò
Những đường mưa ngẩn trắng

Anh mang tình em đi
Qua những đồi sim chín
Những sắc cây mơ già
Mua rừng hoa múa tím

Anh mang tình em đi
Qua những miền đất lạ
Những sớm chim dị hình
Những chiều sương bạc má


Dông gió mù trời

em bóng sáng soi



Tình hoa

Em tặng anh bông hoa
Tình hoa em chả tặng
Hương về

hoa ngớ thơm

Hoa ngẩn

lòng hương vắng

Hoa kề giường

hương trắng mấy đại dương

 

 

 

 

 

 



Nhịu tình

Sự đằng ngà

tâm tuyết trắng dưa lê

Vườn truyện ngọt
Đàn từ non

âm hé cong mỏ hót

Lòng nhịu tình

ngôn ngữ loài chim


Em đến

Em đến

áo lùa

trời bỗng sau mưa

Mắt vạn niên thanh

trưa hồ thủy

Nắng lục giàn mi thiên lý
Tóc hè

nghe ngờ ngợ may thu


Em đi

Từ bước em xa

xuân vắng nhà

Nửa phố gió mùa

mình hoa khép một

Nửa gối trăng soi

nửa buồng mưa dột

Nửa chiếu buồn

nghiêng nhớ nửa giường

Ngõ thõng lạnh ống sơ mi đường cụt
Cột đèn chột

chống một chân

 

 

 

 

 


Thư không người nhận

Đôi chim cu anh nuôi
Con trống mèo đen ăn thịt
Con mái vào ra một mình
Ấp lạnh bóng trăng rồi chết
Vàng hồ bay

thư không người nhận

gió trả về

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Quan họ

Tóc trắng tầm xanh qua cầu với gió
Đùi bãi ngô non

ngo ngó sông đầy

Cây gạo già
            lơi tình

lên hiệu đỏ

La lả cành

            cởi thắm

để hoa bay

Em về nói làm sao với mẹ

*



Em trường nét gồm thon bình cổ đại
Mình Lưỡng hà

thoai thoải

vú Đông Sơn

Ước gì

nhỏ đấy bằng con giống

Bỏ túi đi cùng

ta phố bông tình bông


Hát đôi

Tặng H. Linh và T. Đĩnh



Em đừng lo anh già
Tóc hoa dù bụi trắng
Gốc trường xanh búp chờ
Vòm mai mơ bật nắng
Một đồi chim líu lo

Em đừng lo anh già
Câu xưa dù bụi trắng
Tay quàng xanh mình thon
Từng con âm hé nắng
Rủ rỉ xuân đầu đường

Sương những chiều buốt nắng
Những đêm tàn trăng suông
Chữ xưa dù bụi nắng
Múa bông em sân buồn

Anh đỏ thổi những dấu hôn tro phủ
Tình đủ đào

đăng vạn mùa hoa

 

*



Em chẳng lo anh già
Tóc chiều mây xòa trắng
Một vùng mơ xòe hoa
Mộng chuyền bay sẻ nắng
Vườn lung linh phấn ngà

Em lại tung tăng

buổi tình thơ nhỏ

Đuổi bướm dài quay xanh tuổi nhớ
Lốm đốm nhị chiều mai độ hoa


Đánh ngải

Chớ rửa lông mày chết cá ao anh
Ca dao


Mắt xưa xanh

mưa mành

sương liễu sóng

Mùa sang may

thu đánh ngải lông mày

Mây nổi trắng ao say
Ai ruốc mộng ban ngày



Dạo nhạc

Sóng tháp bút

bước mở trầm

âm lắng

Mưa búp măng

lưng phím nắng dạo ngần

Mình nước đập ngà

sông vỗ trắng

Nhựa nhạc phồng con nốt

khuông xuân


Đệm

Bước đệm

đưa tình

xanh khúc phố

Nốt chân xuân

đàn cò lạ

phím lùa

Chập chững dương cầm

bè lạc

ngã tương tư


Hà Nội B52

 

Đồng bào chú ý

Loài người chú ý

Địa ngục trắng Hit-Nixơn xổng xích

Và Nôen Việt Nam
Những Jêxu mồ côi

bới đổ tìm hơi mẹ

Mỹ Giáng sinh

bom những mái lành
bom những giấc xanh

Mộng bạc đêm hầm
Ta không bao giờ quên những phố nghĩa trang
Sắc gạch rụng mưa
gió mùa Cống Trắng
Xác B.52

Thụy Khuê anh vẫn gốc đa chờ

Pháo thủ Thạch Sanh Hà Nội
Mắt chiến hào ai biếc ụ tầm xuân

Hầm cỏ Nguyễn Du

trời tên lửa

Bia hồ liêu liễu mới Đường thi
Tóc súng tiễn nhau đi
Nu nú ngồng non

chiều lú bú

Xanh thênh thang

mùa bay mở

én ra ràng

F ẹp
F dẹp
B.52 bẹp



Em ơi!

mùa xuân

ta đi trồng hoa nghĩa trang


Hoa nghĩa trang

Sống khác làng

chết cùng quê liệt sĩ

Đọi máu thay lời

trang nghĩa trăng soi


Mai ngày anh không còn
Hành quân vui gió nắng
Đầu anh em nhớ trồng
Một gốc hoa mận trắng
Để lòng riu riu cành
Nghìn bướm cười cánh nắng

Hoa tình hoa nghĩa trang
Hoa mồ hoa biệt động
Đáy lạnh lòng băn khoăn
Xòe nắng vui người sống

Tuổi Việt Minh

Biết lập thu
Heo mi rải hồ
Biếc thổi mắt mùa xưa
Lá mách lẻo thư rừng. Thì lạ
Phố ngàn chim

Tuổi Việt Minh

thu băm sáu bến cờ hồng

Áo bướm phố truyền đơn
Nắng rám

má bòng thơm mười chín

 

 

Rõi bóng em đi

bản đồ đất nước

Cổ tròn bay

hai dải tóc đuôi diều

Trời áo thả dài xanh chấm gót
Dép cao su lốp ngấn bụi ngày


Em! ô đừng heo may

 


[1]PAM: Chương trình trồng rừng do Liên hiệp quốc tài trợ

 

 

 

 

 

 

 

ĐỌC



Lý Bạch

Tiến tửu

chén vơi

trăng đầy hát

Rượu say mèm

sầu tỉnh

hận không say

Thiên lý chữ tuôn lòng nhật bạch
Không tận xanh

thơ thở trắng trời

 

 

 

 

 


Đào Uyên Minh

Tin thơm vườn hường đôi lúm
Mà hỏi lối Hồng hoa thôn
Cười tít ông già gốc liễu
Ở ẩn

còn trồng bích đào

 

Cửa chiêm bao

má cứ cả hoa vào

 

 

 

 

 

 

 

 


Liêu Trai

I.

Em đăng ký hộ tim anh thường trú
Mùa mưa dầm em lại bỏ đi
Nhà trống cửa tâm thất ngỏ
Ai về?
Tiếng lạ

kho đồ đạc cũ

Âm ngữ vùng mất ngủ

bạc đầu


II.

Tim đã hạ tình sâu đáy huyệt
Mà thanh thiên

ai bỗng hiện về

Ma người cũ

nhập cùng ma tình chết

Mơ làm

say

tục viết Liêu Trai



Bạch Cư Dị

 

Gái nhỏ cưỡi thuyền nhỏ
Hái trộm sen trắng về
B.C.D


Cô gái trộm hái sen

về ủ tuổi

Lỏng khuy cài

gió cởi

một dòng hương

Chân dại

bước e

tình ấp lối

Bướm cờ non

màu í ới lòng đường



Petrarque *

Nàng Lôrơ xuân một mình
Soi mặt trăng trang nhỏ
Cam phụ nhà thơ. Độ
thân chữ nhớ câu tình

* Nhà thơ lớn người Ý thời Phục hưng. Tác giả tập thơ tình bất hủ Canzoni gửi nàng Lôrơ.

 

 

 

 

 

 


Block *

 

Tiệm thuốc cột đèn gió thổi
B.


Nhạc tắt chổi cơn chiều giấy mộng
Bến muộn tình ghế đá trăng suông

Pasternak *

Nấm đất bịt mồm

tim chim lánh lỏi

Hồn sáo trắng về

hoa bật nói

nghĩa trang câm

 

*Nhà thơ Nga


Seferis *

 

Những pho tượng đã trở về
Trong viện bảo tàng khác
S.


Lòng bảo tàng

tượng du

đêm tình trở

Thuyền nhân nghìn năm chữ
lạ hơi nhà
Bóng thần thoại

vỏ từ phơi bãi nhớ

Trang mù

chìm giải mộng lời hoa

 

*Nhà thơ Hy Lạp. Giải thưởng Nobel


René Char *

 

Chúng ta hôn lên trán sớm
R.


Tôi ưa những câu thơ dậy sớm
Bước từ chân rùng lạnh sương đêm
Văn phạm ngày còn ngái mộng
Và hoa mai hồn nấn ná trăng cài
Hơi chưa hả hết Liêu Trai

 

*Nhà thơ lớn người Pháp

 



Thu điếu

Cá đâu đớp động dưới chân bèo
Nguyễn Khuyến

 

Mộng đầu sông

mưa ngâu

thuyền bến cũ

Lòng đò đưa

đuôi con nhớ quẫy cờ

Cá đớp động bóng lay vầng tuổi nhỏ
Phao chìm

câu giật hẫng một tình khô

 

 

 


Gọi đò

 

Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò
Tú Xương


Quên đã bỏ nhau đi
Bãi nhớ còn vũng lại
Con nước mơ cơn

tình lấp khôn đầy

Sao trũng mắt đồng chiêm...
Ếch gọi đò

Gốc bưởi hẹn trăng mờ sông bến lở
Hoa áo trắng học trò

hương tuổi mụ về đâu

Biển tín dụng xanh
vỗ nợ sóng bạc đầu


Phạm Thái

Em để lại tim anh
Tên một loài hoa cổ
Cầm tên em đi tìm
Lần lối hoa văn cũ
Lối bia thần tích xưa
Lối bìa da mộng phủ
Gạo bay bông

lông ngỗng rủ truyền kỳ

Trăng Ba Vì

sao đổi

chữ thiên di


Nguyễn Du

Nhớ liễu hồ

tới nhờ em xõa tóc

Em vắng nhà

bồ kết chửa đi xa

Cầu nước chảy

bóng chiều xuân tha thướt

Xanh Thanh minh em thổi liễu vô hình

Hồ Xuân Hương

Bá ngọ con ong bé cái nhầm
H.X.H


Xuân chẳng buông hương

sao bướm vượt đường

Kìa hoa leo tường

là hoa dâm bụt


Nhị tình

 

Sao anh ăn ở với em nhị tình
Bài hát cổ


Anh vào chờ

Như mãn hạn chờ
Em tới
Ôm em giờ      

chưa giải đợi em xưa

Em thật

gối chen kề em mộng

Lòng một

giằng chia

nỗi nhị tình


Phố xuân

Xuân một năm đi đâu
Chiều xanh

xuân xịch đến

Không kịp ra đón tàu

Hoa cửa tha thẩn đèn
Chả quen

mà cũng hẹn

Ô muốn đèo bé đời

sau xe đạp

xoan chơi

 

Phố thi thì con gái

Nai phố

Mưa rợp bóng mi

mày động gió

Cốm gọi mùa chim ngó đỏ

ngực thu

Nai phố mình Honđa nữ

mắt hoang vu

Cổ tròn bóng hương như rừng tuổi nhỏ
Bờ má sương mưa vân vụ chớp nguồn
Cỏ quên tên chim trống đồng học nói
Đất sớm mai mùa con chữ bói u ơ
Trang ngỏ trắng

ngõ hoa mơ tình sử


Cá thần tiên

Kính biếc trời aquarium phố
Non bộ hồng

quẫy đỏ

cá thần tiên

Áo chành thuyền

tim đại lộ nằm nghiêng

Ngẩn bóng cột đèn - Từ Thức

Mùi sầu riêng

Mỗi lần em về
Má thơm cỏ núi
Rồi em lại đi

Mỗi lần anh về
Mặt đen gió muối
Rồi anh lại đi

Mỗi lần em về
Mỗi lần anh về
Lại đi...

Lại đi


Một mùi sầu riêng
Trăng hai đầu nước

Tìm em

Tìm em

tìm em

Phố chậm lên đèn
Tìm em

tìm em

Phố chẳng lên đèn
Phố bỗng không quen
Lối cũ

nghe mình bước lạc


Hàng Đào tìm em
Hàng Bạc tìm đèn

Tật nguyền

Mất chân tay

còn chân tay giả

Mất em

đời ai em giả đôi anh

Trăng lòng lành

em mắt mẹ long lanh

Trọn đời

tình thương tật

nỗi thiên thanh


Rằm tháng Bảy

Hãy góp

nửa nghìn hôn thư đằm thắm

Hoá vàng

đêm rằm

xá tội vong nhân

Chiều chủ nhật

đường nghĩa trang khuất nắng

Thủ thỉ tình

cái vắng đỡ tủi thân


Sao Thương

Anh vọng ngày

anh vọng đêm

kỳ ngộ

Em chớp hiện

phút xuân vừa chợp cửa

Vệt hương móng rồng
Đền Mẫu trăng suông
Lòng đường trường

anh khấn phía Sao Thương


Chuộc tuổi

Thuở ấy tôi rất già
Mở miệng

khuôn tổ tiên rập nói

Tôi bán khoán cửa

chùa Quán Ngữ

Lời chuộc tuổi mình
Nói thật khai sinh

Rồng rắn

Thầy thuốc có nhà hay không?
Bài hát trẻ con


Tim đau xuân

tình rồng rắn đến nhà

Thầy thuốc vắng

mộng đuôi

tha hồ đuổi

Mây vẩy hồng

mưa tuổi

phố tê tê....


Ngõ chờ

Thư hẹn

én đầu mùa mảng hội

Phát vội

nhầm địa chỉ ngã tư

Xêđuxen đèn trắng sáng
Ngõ chờ
Mà biển chỉ đường luống tuổi

*



Em như người đưa thư
Xe khoá nhà anh
Tin xanh nhà xế cửa
Biển khổ bên này

bến độ bên kia

Lá nẩy chìa

chim yếm đỏ

nhạn thia lia


Cỏ lú

Rừng buồn bứt lá chim chim
Hỏi sim sim tím

hỏi bìm bìm leo

Chiều gió cả

tiếng ngàn xưa khản lá

Thảm vàng khô

ai hoá những thư già

Ước lòng chữ trắng

nhẹ tênh cỏ lú

Chín kiếp truyện đời

ú ớ

một tên em


Đầy tuổi

Tượng cởi

hé thân xuân

Da sữa ngần

thắp trắng

Đêm ba mươi

phòng tắt điện

vẫn trăng rằm

 

Đầy tuổi sáng sang năm


Mắt cà phê đen

Quán cà phê hè
Xanh nét mi che
Bóng xếch sợi me
Tóc tuổi học trò
Băng hát Diễm... trưa
Tên những mưa xưa
Kính vá đồng tiền
Chùa Hà quên... quen
Mắt cà phê đen

Ghép tim

Tim ghép ngọt

góc cằn xuân bỏ hoá

Máu chửa hoàn hồng

tình cả dậy non

Mộng đắng ngả

bướm vằn son ăn mạ

Vô tâm

hay em ghép quả bồ hòn

 

 


Tình điện toán

Chương trình yêu

phiếu đục thừa lỗ nhớ

Mạch loạn dòng

tâm lưỡng số u ơ

Tin phong nụ

nhụy niêm

tình hóc khoá

Đèn mơ ngơ

Xuân ớ

Ngã tư ờ


Mưa chia cơn

Nắng nhà em
Mà dông nhà anh
Nửa ấy long lanh
Nửa này áp thấp
Mua chia cơn
Con nước chia dòng
Mây trắng giăng sông

chiều mống cụt

Xe Thất tinh nghiêng

sao bạc thất tình


Dấu chân

Bãi trăng rằm

dấu chân câm vắng chủ

Cát lầm

tên sóng xoá

chữ vô tâm

 

Tim ù ù

gió ú

một nguyên âm

 


Gương

Hay em biến trong gương

một người giống em

trở lại

 

Má má môi

mà mỗi mãi xa


Tù và

Gió bồ kết

nắng lung liêng mày cúc

Mà phập phồng

xa thao thức bỗng xanh

Ngò trắng ổ hoa vườn trứng cuốc
Tù và ngà ai ọ nghé đồng tranh

Chiều xểnh đàn

em chẳng gọi tên anh

Đấy vô tình

nên đây hoá vô danh



Thanh minh

Luá con gái

lam rùng rình nỗi gió

Lá hát tình

nắng tỏ

bạch đàn chanh

Nợ cũ khối xương rồng hoa trả đỏ
Hương thắp gọi ba lần

không đáp lửa

Hồn có nhà

hay bát mộ đi xanh

 

 


Thư tình cỏ

Đời tối giản

đất bình yên

gốc mộng

Lời rườm mơ ước rởm gửi ngoài kia
Khăn gói

đường về vũ trụ

Dăm mẫu tự cốt hình

làm vốn thông lưu

Tranh sành thảo một hàng

thư tình cỏ


Địa đầu XXI

Trắng mặt là tuyết rơi
Trắng lưng là tuyết đổ
Cái trắng địa đầu

nạt nộ

 

Họ đi triền miên

như tổ tiên

điên

rừng tiền sử

 

Hai chân sau

chung chiêng đứng thẳng vùng ẩn số

Hai chân trên

nghều ngào phôi chữ

một khai nguyên


Nặng nợ

Anh tình về

ngõ xưa nặng nợ

Chiều ngu ngơ xe phố luân hồi
Mắt Maria

thoáng bóng người lạ ở

Chúa không lời

mưa Cửa Bắc

chuông rơi


Tái bút

Như em bé

viễn dương thuyền rãnh nhỏ

Đông lạnh thơ ngây

cảng trữ vịnh bạc đầu

Vẩy sáng

đuôi vài thủy nữ

Buồm bềnh

vai bướm

thuyết minh xanh